Tài liệuVăn hóa

Bài dự thi thư gửi mẹ hiền

Em hãy viết một bức thư gửi cho mẹ của em
309

Em hãy viết một bức thư gửi cho mẹ của em

Mẹ chính là người mang nặng đẻ đau, sinh con ra chăm sóc, nuôi dạy nên người mà không hề quản ngại khó khăn. Sau đây là Bài dự thi thư gửi mẹ hiền hay nhất của các em học sinh.

1. Bài dự thi thư gửi mẹ hiền số 1

Gửi đến mẹ người con luôn yêu và kính trọng!

Thật ra khi viết bức thư này con cũng không biết mình nên viết về cái gì nữa không phải vì con không có gì để nói với mẹ mà chỉ là những điều mà mẹ làm cho con quá nhiều, quá lớn lao khiến chính bản thân con cũng không biết mình nên nói từ đâu nữa. Giờ đây con là một cô gái 16 rồi cũng được coi là một thiếu nữ mẹ nhỉ? Nhưng trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa con gái bé bỏng cần đến từng sự chở che, giúp đỡ của mẹ.

Một cô nhóc ương bướng, ngang ngạnh như con đã không ít lần khiến mẹ buồn chỉ vì những lời nói thiếu suy nghĩ và tính tình trẻ con của bản thân, mẹ luôn muốn tốt cho con con biết điều đó nhưng khi mẹ dạy bảo con lại khư khư ích kỉ ôm lấy ý kiến riêng của mình mà không nghe lời của mẹ chỉ biết khiến mẹ thêm phiền lòng. Hối hận, con không biết nên chữa lỗi lầm của mình ra sao vì vậy con đã rèn luyện mình biết điều gì sai điều gì đúng nên sống ra sao để không uổng phí “Công cha – Nghĩa mẹ’’.

Mẹ ơi mẹ biết không đối với con 10 năm không dài cũng không ngắn nhưng nó lại là quãng thời gian con cảm thấy đẹp nhất. Đi qua từng năm từng năm một con lớn lên trưởng thành hơn, trở thành một cô gái hoàn hảo hơn qua bàn tay của mẹ. Con hạnh phúc nhiều lắm, vui nhiều lắm vì con có mẹ người luôn lắng nghe tâm sự của con, cho con cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của gia đình mà không phải đứa trẻ nào cũng có. Đôi khi con cũng chạnh lòng vì mẹ so sánh con với chị hay với bạn bè xung quanh lúc đó con chỉ biết giận hờn một cách vô lí cau có nhiều khi phát ngôn ra những lời nói nông cạn làm tổn thương mẹ, tại sao lúc đó con lại ngờ nghệch đến thế ?

Mẹ chính là người nuôi nấng con mà, sao mẹ lại muốn con trở nên xấu đi, mẹ chỉ muốn thúc đẩy con thôi. Nghĩ đến, con lại muốn đánh, muốn mắng nhiếc bản thân mình ngu ngốc chỉ biết suy nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến tấm lòng của người mẹ, tội lỗi của con đáng trách.

Hằng ngày mẹ phải lo toan bộn bề công việc kiếm tiền nuôi gia đình quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong nhà, có lẽ con chưa bao giờ nói điều này nhưng con ngưỡng mộ mẹ rất nhiều con muốn rằng mai sau lớn lên cũng sẽ trở thành một người tài giỏi như mẹ vậy chỉ là ước mơ đơn giản như vậy thôi.

Có lẽ trong mắt người khác mẹ không hoàn mĩ, không tuyệt vời nhưng trong mắt con mẹ và gia đình luôn là số một không gì sánh bằng, là tất cả và luôn là lí do để con cố gắng vươn lên từng ngày, rèn luyện bản thân trở nên tốt đẹp. Rồi ngay cả khi gia đình ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, con thì chỉ biết khóc nhưng mẹ – với trái tim kiêu hãnh của một người từng trải vẫn không suy sụp, cùng bố, hai bàn tay trắng mà bắt đầu lại từ đầu.

Từ khi con nhận thức được mọi việc, con biết mẹ của con là người mạnh mẽ, thật không dễ dàng thấy được giọt nước mắt yếu đuối đọng ở khóe mắt nơi mẹ vì mẹ biết mình là điểm tựa của con cái, của cả gia đình này. Vì thế khi thấy mẹ khóc con buồn lắm nhưng con lại càng quyết tâm mình phải trở nên tài giỏi, trở nên mạnh mẽ để bảo vệ khỏi những giọt nước mắt kia. Dù mệt mỏi mẹ cũng không bao giờ để lộ ra bên ngoài lúc nào con cũng chỉ thấy ánh mắt biết cười của mẹ luôn hướng đến con mà thôi đôi khi con nghĩ mẹ mạnh mẽ thật đấy không gì có thể đánh gục được cả nhưng không phải mẹ mạnh mẽ là vì gia đình chứ không phải vì mẹ là những siêu anh hùng trong các bộ phim mà vì mẹ là mẹ của con.

Con khóc mẹ luôn là người bên cạnh ủng hộ con nhưng mẹ không phải là người nâng con dậy mà mẹ muốn con đứng dậy trên đôi chân của mình mà không cần ai giúp đỡ dù đó là mẹ đi chăng nữa. Con biết có lẽ bây giờ con chưa đủ tốt hay thậm chí là rất tệ nhưng mẹ ơi con biết một điều có thể con đường tương lai phía trước của con sẽ có những rào cản, những cám dỗ, … làm con lạc mất phương hướng nhưng ở kia phía con đường tương lai của con luôn có nụ cười, ánh mắt, tình thương yêu của mẹ chính là ánh sáng là sự thức tỉnh khi con lạc lối, con biết bàn tay mẹ sẽ luôn năm lấy tay con cho con niềm tin và sức mạnh.

Con sợ lắm khi nghĩ đến mai này có một ngày mẹ sẽ rời xa con sẽ đi đến một nơi mà con không nhìn thấy mẹ nữa nỗi sợ hãi đó bủa vây lấy con không lối thoát khiến con hoang mang rất nhiều vì nếu mẹ đi thì con sẽ dựa vào ai, sẽ nắm lấy tay ai, sẽ nghe những lời nói của ai để con có niềm tin về phía trước. Nhưng nghe lời cô nói con đã biết con sẽ sống tốt hơn yêu quý mẹ nhiều hơn học tập tốt hơn để một mai đây con sẽ không phải hối hận về những việc làm của mình.

Trong mắt con mẹ là người đẹp nhất khi mệt mỏi vì học tập, vì bạn bè hay cuộc sống đơn thuần xung quanh con, ôm mẹ con lại có được cảm giác bình yên thư thái, mùi hương của mẹ nhè nhẹ đưa con vào giấc ngủ yên lành. Mẹ là người đã ban cho con cuộc sống này, là người dạy con tất cả, cho con biết sống biết yêu thương trở thành một con người tốt. Kỉ niệm bên mẹ là những hồi ức đẹp đẽ của con là những trang kỉ niệm theo con suốt cuộc đời mà nếu con quên đi sẽ là đánh mất chính bản thân mình.

Bức thư là một phần trong Triển lãm “Mẹ trong tâm trí con” – Triển lãm kết thúc môn “Nhận thức bản thân”, “Sức khoẻ và giá trị sống” thuộc chương trình phát triển cá nhân PDP.

Và con muốn nói với mẹ một điều rằng: Con sẽ lớn sẽ trưởng thành sẽ phấn đấu hết sức mình vì mai này con muốn là điểm tựa của cha và mẹ để con có thể báo đáp được công ơn không gì sánh bằng mà có lẽ không bao giờ là đủ với những gì mẹ đã làm đã hi sinh cho con.

Dù con đường phía trước của con có khó khăn có vất vả con có thể gục ngã có thể rơi nước mắt nhưng cạnh con lúc đó không phải là mẹ mà là trái tim của mẹ của cả gia đình luôn ở cạnh con cho con thêm dũng khí đánh bại những khó khăn những chông gai trước mắt chắc chắn sẽ là vậy. Và câu nói cuối cùng mà con luôn nói với mẹ: Con yêu mẹ rất nhiều mẹ ơi!

Bài dự thi thư gửi mẹ hiền

2. Bài dự thi thư gửi mẹ hiền số 2

Mẹ kính yêu vô vàn của con!

Có lẽ mẹ sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận được lá thư này. Bởi lẽ mẹ sẽ chẳng hiểu tại sao con viết thư này và viết gì trong đó khi mà con không mắc lỗi gì. Mẹ biết không?

Con muốn viết cho mẹ thật nhiều những bức thư yêu thương thay vì mẹ phải nhận những bức thư xin lỗi đều đặn của con. Chỉ tại con là một đứa ngang bướng và không biết cách biểu lộ tình cảm nên con khó có thể nói với mẹ những lời từ sâu thẳm lòng con. Vì vậy con chỉ có thể viết những dòng này để mẹ biết được con yêu mẹ đến nhường nào!

Mẹ ơi! Con nghĩ Đấng Tạo Hóa quá hào phòng với con, bởi Ngài đã cho con đến trong cuộc đời này, ban cho con vô số quà tặng. Nhưng với con Mẹ là quà tặng quý nhất không phải vì mẹ là một vị thánh hay một vĩ nhân mà chỉ đơn giản vì mẹ là MẸ của con.

Con biết Mẹ đã hy sinh cho chúng con quá nhiều: tuổi thanh xuân, sức khỏe, thời gian riêng của bản thân…có lẽ là cả cuộc đời này chúng con luôn được mẹ bao bọc che chở! Chúng con được sinh ra, kinh tế gia đình mình không khá giả chính vì thế mà mẹ luôn chắt chiu, dành dụm để lo tiền ăn học, thuốc men khi chúng con ốm đau.

Dẫu cuộc sống có khó khăn nhưng chúng con luôn được sống trong tình thương yêu và mẹ luôn để chúng con được bằng các bạn cùng trang lứa. Con vẫn nhớ những khi chúng con bị ốm, không ngủ được và khóc vì đau thì mẹ lại thức trắng cả đêm để dỗ dành, tìm mọi cách cho chúng con ngủ. Con đi học, mẹ luôn lo lắng để chúng con khỏi thua bạn thua bè.

Mẹ nói: “Các con thấy đó vì hồi trẻ mẹ không chịu cố gắng học hành cho tốt nên bây giờ mẹ phải làm công việc vất vả, các con phải chịu khó cố gắng nỗ lực học giỏi sau này con có cuộc sống tốt hơn, con có thể đi đến các nước trên thế giới, điều quan trọng hơn là con chứng minh được bản thân mình với mọi người”. Dù công việc bận rộn, vất vả là thế nhưng mẹ luôn theo sát chỉ bảo chúng con học hành. Rồi con cũng không phụ sự kỳ vọng của mẹ, ngày con nhận giải thưởng học sinh giỏi toán của tỉnh mẹ đã khóc vì sung sướng, tự hào.

Mẹ còn là người vị tha, con nói điều này không phải vì mẹ chưa bao giờ đánh chúng con. Mà vì mẹ luôn thông cảm và sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm của chúng con. Bởi vậy từ khi còn bé mỗi lần bị điểm kém hay mắc phải lỗi gì thì mẹ là người đầu tiên con thổ lộ. Mẹ ơi! Con biết mẹ buồn vì con nhiều lắm! Bởi đôi lúc con chẳng vâng lời, còn cãi lời, thậm chí thờ ơ trước những lời khuyên của mẹ. Con xin lỗi mẹ dù là lời xin lỗi muộn màng nhưng con hứa sẽ không để mẹ phiền lòng nhiều vì con nữa.

Mẹ yêu dấu! Con viết những dòng này nhưng rất có thể con sẽ không bao giờ gửi đi! Thời gian sẽ dần qua đi, những dòng chữ này rồi cũng mờ nhạt theo năm tháng nhưng mẹ ơi tình yêu chúng con dành cho mẹ là mãi mãi. Mẹ hãy dành thời gian chăm sóc bản thân mình! Hãy cho chúng con cơ hội để đền đáp tình yêu của mẹ. Mẹ hứa phải sống thật lâu với chúng con mẹ nhé!

Con yêu và gửi tới mẹ ngàn nụ hôn!

3. Bài dự thi thư gửi mẹ hiền số 3

Có lẽ mẹ sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận được lá thư này. Bởi lẽ mẹ sẽ chẳng hiểu tại sao con viết thư này và viết gì trong đó khi mà con không mắc lỗi gì. Mẹ biết không?

Con muốn viết cho mẹ thật nhiều những bức thư yêu thương thay vì mẹ phải nhận những bức thư xin lỗi đều đặn của con. Chỉ tại con là một đứa ngang bướng và không biết cách biểu lộ tình cảm nên con khó có thể nói với mẹ những lời từ sâu thẳm lòng con. Vì vậy con chỉ có thể viết những dòng này để mẹ biết được con yêu mẹ đến nhường nào!

Mẹ ơi! Con nghĩ Đấng Tạo Hóa quá hào phòng với con, bởi Ngài đã cho con đến trong cuộc đời này, ban cho con vô số quà tặng. Nhưng với con Mẹ là quà tặng quí nhất không phải vì mẹ là một vị thánh hay một vĩ nhân mà chỉ đơn giản vì mẹ là MẸ của con.

Con biết Mẹ đã hy sinh cho chúng con quá nhiều: tuổi thanh xuân, sức khỏe, thời gian riêng của bản thân…có lẽ là cả cuộc đời này chúng con luôn được mẹ bao bọc che chở! Chúng con được sinh ra, kinh tế gia đình mình không khá giả chính vì thế mà mẹ luôn chắt chiu, dành dụm để lo tiền ăn học, thuốc men khi chúng con ốm đau. Dẫu cuộc sống có khó khăn nhưng chúng con luôn được sống trong tình thương yêu và mẹ luôn để chúng con được bằng các bạn cùng trang lứa. Con vẫn nhớ những khi chúng con bị ốm, không ngủ được và khóc vì đau thì mẹ lại thức trắng cả đêm để dỗ dành, tìm mọi cách cho chúng con ngủ. Con đi học, mẹ luôn lo lắng để chúng con khỏi thua bạn thua bè. Mẹ nói: “Các con thấy đó vì hồi trẻ mẹ không chịu cố gắng học hành cho tốt nên bây giờ mẹ phải làm công việc vất vả, các con phải chịu khó cố gắng nỗ lực học giỏi sau này con có cuộc sống tốt hơn, con có thể đi đến các nước trên thế giới, điều quan trọng hơn là con chứng minh được bản thân mình với mọi người”. Dù công việc bận rộn, vất vả là thế nhưng mẹ luôn theo sát chỉ bảo chúng con học hành. Rồi con cũng không phụ sự kỳ vọng của mẹ, ngày con nhận giải thưởng học sinh giỏi toán của tỉnh mẹ đã khóc vì sung sướng, tự hào.

Mẹ còn là người vị tha, con nói điều này không phải vì mẹ chưa bao giờ đánh chúng con. Mà vì mẹ luôn thông cảm và sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm của chúng con. Bởi vậy từ khi còn bé mỗi lần bị điểm kém hay mắc phải lỗi gì thì mẹ là người đầu tiên con thổ lộ. Mẹ ơi! Con biết mẹ buồn vì con nhiều lắm! Bởi đôi lúc con chẳng vâng lời, còn cãi lời, thậm chí thờ ơ trước những lời khuyên của mẹ. Con xin lỗi mẹ dù là lời xin lỗi muộn màng nhưng con hứa sẽ không để mẹ phiền lòng nhiều vì con nữa.

Mẹ yêu dấu! Con viết những dòng này nhưng rất có thể con sẽ không bao giờ gởi đi! Thời gian sẽ dần qua đi, những dòng chữ này rồi cũng mờ nhạt theo năm tháng nhưng mẹ ơi tình yêu chúng con dành cho mẹ là mãi mãi. Mẹ hãy dành thời gian chăm sóc bản thân mình! Hãy cho chúng con cơ hội để đền đáp tình yêu của mẹ. Mẹ hứa phải sống thật lâu với chúng con mẹ nhé!

Con yêu và gửi tới mẹ ngàn nụ hôn!

4. Bài dự thi thư gửi mẹ hiền số 4

Con không đủ tự tin nói lời yêu thương với mẹ, mong bức thư này có thể nói hộ lòng con, gửi mẹ lời cảm ơn vì công lao nuôi dưỡng như trời biển.

Mẹ yêu của con. Chỉ còn 2 ngày nữa là đến sinh nhật mẹ. Nhưng có lẽ 26 năm qua, mẹ chưa nhận được món quà nào thật sự ý nghĩa từ ngày sinh nhật của mình. Vì các lần trước, con thường tặng mẹ những món quà qua đường bưu điện hay gửi người quen đem về tặng mẹ. Lúc nhỏ, con quá hời hợt và vô tâm nên đâu cảm nhận hết được sự quan trọng của ngày sinh nhật mẹ. Riêng năm nay, con quyết định sắp xếp công việc và gạt bỏ hết lo toan để về thăm mẹ. Con muốn trao tận tay mẹ món quà nhỏ với lá thư con đang viết dở dang bằng nghìn lời cảm ơn.

Mẹ à, tự nhiên con nhớ mẹ. Hiện giờ, con gái đang nắn nót từng chữ để viết thư cho mẹ. Hẳn mẹ sẽ rất ngạc nhiên rằng tại sao con không gọi điện mà chọn cách viết thư. Mẹ biết không vì khi nói trực tiếp con không đủ niềm tự tin để nói hết những suy nghĩ mà bấy lâu nay giấu kín. Thế nên con viết thư, mẹ nhé.

Thắm thoắt cũng đã 10 năm xa nhà kể từ ngày con vào đại học. Giữa Sài Gòn nhộn nhịp, đôi lúc con cũng thấy mình lạc lõng và cô đơn. Ngần ấy năm trời, con cũng nếm trải đủ mọi buồn vui của đứa con xa nhà mà chỉ về thăm mẹ vào những ngày lễ tết.

Giữa đêm khuya thanh vắng, sâu thẳm lòng mình, con nhận ra không ai cho con tình cảm vô điều kiện, cảm giác an toàn như mẹ. Chẳng ai đủ kiên nhẫn khuyên bảo, vỗ về chân thành khi con làm sai, an ủi khi vấp ngã. Ai sẽ là người đón con vào lòng, âu yếm yêu thương khi con thất bại trở về? Ai sẽ lau khô nước mắt, mang đến cho con tiếng cười? Còn ai ngoài mẹ.

Hơn bao giờ hết, mẹ là cổ động viên nhiệt tình nhất trong từng chặng đường mà con đi qua. Nếu ở đâu có dấu chân con thì ở đó có ánh nhìn của mẹ dõi theo suốt cuộc hành trình. Khi con chiến thắng, mẹ đứng sau chia sẻ niềm vui cùng con. Khi con thất bại, mẹ lại là người dang rộng vòng tay chờ đón con trở về trong lặng lẽ, buồn phiền.

Sà vào lòng mẹ, con khóc khi giấc mơ của mình không thành. Như điểm tựa vững chắc, mẹ lại ôm lấy, vỗ về và bảo không sao con gái. Mẹ là người xua tan những vết đau trong tâm hồn, làm lành những hoài nghi về cuộc đời non trẻ của con.

Ở thành phố đông đúc, nhộn nhịp dòng người, xe cộ tấp nập, thế sao, con vẫn cảm thấy cô đơn, tủi thân. Con nhớ khi học phổ thông, đi học về khuya, mẹ thấp thỏm chờ con trước cổng. Còn giờ đây, khi con về lại căn phòng bé nhỏ, một mình gặm nhắm nỗi cô đơn. Con nghĩ về mẹ như niềm an ủi. Con làm về trễ đâu ai mong ngóng, hỏi han, cũng chẳng có ai sợ con đói rét giữa đường. Nghĩ đến đó là con nhớ mẹ vô cùng.

Nhớ đến mẹ, con đem cả hình ảnh ấy vào giấc mơ. Những giấc mơ ngập tràn tiếng cười và đôi khi cũng nhiều nước mắt. Chắc mẹ hiểu con đang nói gì? Đúng là con đang nói đến cha. Tiếng “cha” thân thương giờ đối với con sao xa lạ. Xa lạ vì cha đã không sống cạnh mẹ con mình khi con vừa tròn một tuổi phải không mẹ?

Con nhớ hồi bé đã ngây ngô hỏi: “Cha con đâu rồi mẹ?”. Thay vì tìm lời giải thích, mẹ lại chọn cách im lặng với đôi mắt trĩu nặng những giọt sầu. Thấy bạn bè có cha chở đi ăn kem, đi học, chúng nó cứ hay nhắc về cha bằng tất cả niềm tự hào. Tôi thật tình tủi thân bật khóc mấy lần. Con buồn tủi về nhà hỏi ngoại. Ngoại bảo: “Ba mẹ ly dị khi con tròn một tuổi, chứ không phải cha không thương con đâu”. Nhưng sau này khi lớn lên một chút, nghe họ hàng bảo nhau là cha tôi có người phụ nữ khác khi còn đang sống chung với mẹ. Con thấy mình mất tất cả mẹ à.

Năm đó con vừa lên 7, kể từ đó con không bao giờ nhắc đến cha vì con biết từ lâu cha đã không còn thương mẹ con mình. Dù đôi lúc con thiếu vắng tình thương, mong được cha vỗ về, yêu thương nhưng con muốn có người cha với tình yêu và sự bình dị như bao người cha khác nhưng cha không làm được. Thôi, con có mẹ là đủ. Bao năm qua chẳng phải mẹ vừa là mẹ, vừa là cha. Dù sao con cũng đã quen với cuộc sống không cha. Con không thể tưởng tượng ra nếu một ngày bên cạnh con không còn mẹ nữa. Với con, mẹ là tất cả.

Hôm nay con tròn 26 tuổi. con đã có những suy nghĩ chín chắn hơn. Dẫu rằng cuộc đời này còn nhiều điều quan trọng, nhiều thứ mới mẻ mà con cần nắm bắt nhưng tất cả sẽ trở nên vô nghĩa nếu con không có mẹ bên cạnh che chở, yêu thương. Vì con biết, mẹ đã hy sinh cho con quá nhiều.

Mẹ không dám đi thêm bước nữa vì sợ con tủi thân. Mẹ cũng không nhắc gì về cha vì sợ lòng con sẽ mang những suy nghĩ không đẹp về người cha duy nhất ấy. Mẹ cứ sống như thế và từng ngày lo cho con. Vậy nên có một nỗi lo luôn khiến con trăn trở, là khi con không bên cạnh mẹ, đâu có ai thay con làm mẹ cười, mẹ vui, lo cho mẹ những lúc ốm đau. Bởi con càng lớn, càng nhiều thứ chi phối như học tập, bạn bè… Tất cả làm con xa mẹ nhiều hơn. Hôm nay, con chợt nức nở khi nghe người ta hát rằng:

Con mê hoặc những chân trời cuối bể

Sau cuộc đời, đời khác càng xa

Không biết sau lưng tóc mẹ sương nhòa

Không biết cuộc đời là gang tay, công danh là mây nổi.

(Ngô Sĩ Đại)

Nhưng mẹ à, hãy tin ở con, con sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để vài năm nữa thôi con sẽ đón mẹ về sống cạnh con, để được chăm sóc mẹ trong ngần đó thời gian chúng ta xa vắng. Năm tháng lùi xa, tất cả sẽ ra đi, chỉ còn lại bên con là tình mẹ. Không gì cao quý, thiêng liêng như tình mẹ. Thử hỏi, cuộc đời con sẽ ra sao nếu không còn mẹ nữa?

Cuối thư con chúc mẹ sẽ luôn tìm thấy niềm vui trong cuộc sống khi con không bên mẹ. Con yêu mẹ nhiều.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Tài liệu của Thiquocgia.vn.

0 ( 0 bình chọn )

Thi Quốc Gia Thi THPT Quốc Gia 2021 của nhà xuất bản Giáo Dục Việt nam

https://thiquocgia.vn
Tổng hợp tài liệu ôn thi THPT Quốc Gia 2020 - 2021, Thi tốt nghiệp, Tài liệu luyện thi

Bài viết liên quan

Bài viết mới

Xem thêm